Giới thiệu
Trong thần thoại Hy Lạp, có một câu chuyện đặc biệt gọi là “Chiếc giường của Procuste”. Procuste là một cướp vùng Attique, luôn hành hạ các du khách bằng cách đặt họ nằm trên một chiếc giường (có hai chiếc, một ngắn một dài) và cắt hoặc kéo dãn chân của họ cho vừa với chiếc giường đó. Tương tự, tại Việt Nam ta cũng có thành ngữ “Điềo chân cho vừa giày” để chỉ những toan tính muốn bắt người ta tuân theo một kiểu duy nhất, một lối suy nghĩ hoặc hành động duy nhất.
Chế độ độc tài và lòng tin
Phương pháp này thường được sử dụng bởi các chế độ độc tài, đặc biệt là chế độ cộng sản, mà có tính chất hoàn toàn chế độ trị ! Vào năm 1963, trong thời điểm khi nhân tâm miền Bắc vẫn còn đau đớn và xã hội miền Bắc vẫn đang trong tình trạng hoảng loạn vì những hậu quả khủng khiếp của cuộc cải cách ruộng đất và vụ Nhân Văn Giai Phẩm, Hồ Chí Minh tự tin tuyên bố một tín điều: “Đảng là đạo đức! là văn minh!” Động từ “là” trong câu này mạnh hơn nhiều so với động từ “có”, vì nó muốn nói rằng văn minh đạo đức chính là bản chất của đảng hay đảng là hiện thân của văn minh đạo đức! Một cách tự nhiên, trong tâm trí mỗi người đều hiểu rằng đó là “đạo đức cách mạng”: đấu tranh với lòng ân nhân, chỉ trích cha mẹ, giết vợ và bỏ con, phản bội các đồng chí chiến hữu, đàn áp nhà văn và nghệ sĩ, những điều mà Hồ Chí Minh và các lãnh đạo cộng sản thời đó đều là tấm gương, cũng như văn minh đó là những thứ văn minh phá vỡ các giá trị nhân bản, truyền thống của dân tộc như lòng nhân, lòng nghĩa, tinh thần lễ nghĩa, trí tuệ và đức tin… một văn minh chỉ tiến lên thời kỳ sắt máu và… đồ đểu, như lời của thi sĩ Bùi Minh Quốc đã mô tả gần đây: “Quay mặt về phía nào cũng phải chịu cơn mửa! Một thời đại đồ đểu đang nổi lên!” Tuy nhiên, Đảng Cộng sản vẫn cố gắng ép buộc toàn bộ người dân miền Bắc phải tin vào “sự thật thời đại” do Hồ Chí Minh và đảng ban hành. Điều này có thể thể hiện qua những bài thơ kỳ lạ của các nhà văn nô lệ của chế độ, mà mọi người, đặc biệt là giới trẻ, phải học và áp dụng. Ví dụ, một bài thơ khen ngợi kẻ tàn sát 10 triệu người Nga và đã thẩm duyệt kế hoạch cải cách ruộng đất của Việt Cộng: “…Ngày mai dân có ruộng cày. Ngày mai độc lập cảm ơn ai? Ơn này nhớ một vai. Một vai ơn Bác, một vai ơn Người. Con còn bé dại, con ơi. Mai sau con hãy nhớ Ông!…” (Tố Hữu, Đời đời nhớ Ông, 1953). Hoặc một bài thơ ca ngợi Đảng của Xuân Diệu: “…Trong đời cũ, trái tim ngoài ngực. Tôi thoi thóp đêm ngày đau nhức… Đảng dạy tôi phân biệt nguồn gốc. Đảng đã cho tôi xương sống của tâm hồn…” (mặc dù sau này Xuân Diệu thú nhận rằng mỗi khi viết “thơ Bác”, anh ta đã rơi nước mắt để mua ít thịt!?!). Hoặc một bài thơ của Chế Lan Viên: “Đảng ở đâu phân phối trái vườn thơm. Đây ta đuổi ruộng mặn đồng chua thành ngon ngọt… Ta nghĩ chuyện nghìn năm chưa kịp suy nghĩ. Và đôi mắt thần của Đảng chiếu xa…” (Nghĩ về Đảng, 1966). Chỉ khi gần cuối đời, Chế Lan Viên mới thực sự nói về chế độ qua bài thơ “Bánh Vẽ” (1991).
Một chiếc giường mới – Văn Hóa Đảng
Đi cùng với “tín điều” ngổ ngáo mà Hồ Chí Minh đã đề cập (mà còn được thấy trên các biển chức tại cuộc bầu cử “Quốc Hội” năm 2007) là những khẩu hiệu như “Đảng là thần thánh, là ưu việt!” (câu nói của tổng bí thư Leonid Brejnev trong thời khắc Liên Xô sắp sụp đổ), như “Ý Đảng, Lòng Dân”, “Nghe theo Đảng! Nói theo đài!”, như “Dân tin Đảng! Đảng tin dân!”, Đảng là “của dân, do dân, vì dân” (thành ngữ bị ăn cắp từ Abraham Lincoln, tổng thống Hoa Kỳ)… Và còn cả một hệ thống truyền thông, giáo dục bắt buộc mọi người phải coi “Bác” và “Đảng” như người anh hùng của đất nước, của từng người, như nguồn thông tin chân lý và công lý trong xã hội, phải coi chủ nghĩa xã hội là ưu việt, là mục tiêu của văn minh nhân loại. Ai tưởng ngược lại hoặc biểu lộ suy nghĩ trái ngược sẽ không thể sống sót. Tất cả điều này đã đẩy toàn bộ miền Bắc và cả đất nước vào cuộc chiến huynh đệ tàn bạo, được sử dụng trong những cuộc thử nghiệm điên cuồng, những cuộc diễn tập tổng hợp (như Phạm Quang Nghị đã miêu tả) đầy người chết và tài sản bị tàn phá… Không có gì ngạc nhiên khi Georges Marchais, tổng bí thư đảng Cộng sản Pháp (1972-1994), tuyên bố về việc rơi vào khủng hoảng Liên Xô và Đông Âu: “Tổng thể là tích cực!” Nhưng ngay sau đó, tờ Le Figaro hay Le Monde nào đó (hai tờ báo lớn nhất của Pháp) đã sửa lại thành “Tổng thể là đáng kinh tởm!”
Dù vậy, ở Việt Nam hiện tại, tâm trạng Procuste của các lãnh đạo cộng sản vẫn được duy trì, và tâm trí của hơn 80 triệu người dân vẫn bị kéo vào chiếc giường, bị đẽo chân cho vừa đôi giày mà đảng đã sắm sẵn. Toàn bộ máy chính trị, toàn bộ máy gắn liền với việc đầu độc (qua phương tiện truyền thông và các giáo trình ở mọi cấp) luôn căng thẳng, kéo, đẽo, gọt không ngừng. Chiếc giường hay chiếc giày này có nhiều tên gọi khác nhau. Ở phương diện chính trị, đó là “dân chủ tập trung”, là “quyền lực trên nhân quyền”, là “xã hội chủ nghĩa chỉ tạm thời gặp khủng hoảng”, mặc dù ai cũng hiểu rằng loại dân chủ đó chỉ là dân chủ bề ngoài, còn bên trong là quân chế độ độc tài, rằng quyền lợi của mọi công dân phải hy sinh cho quyền lợi của toàn đảng và rằng xã hội chủ nghĩa đã bị từ bỏ từ lâu! Ở phương diện kinh tế, đó là “kinh tế thị trường theo định hướng xã hội chủ nghĩa”, mặc dù ai cũng hiểu rằng thực chất đó chỉ là kinh tế tư bản hoang dã chỉ làm giàu cho những đảng viên và cán bộ quyền lực! Ở phương diện ngoại giao, đó là khẩu hiệu “phải sống gần với nước lớn” như trước đây bằng cách nhường đất và nhường biển, đó là khi các dân tộc – qua lịch sử – đã có sự hoà hợp, thậm chí là trả lại quyền tự do cho Trung Quốc đại diện lúc thua trận! Mới đây, trong Hội nghị Ngoại giao lần thứ 26 của Đảng Cộng sản Việt Nam (1-10/12/2008, với gần 700 đại biểu tham dự), tổng bí thư Nông Đức Mạnh tự tin khẳng định: “Tổ quốc ta còn nghèo khổ nhưng đàng hoàng” (!?!), mặc dù trong vài năm qua, có một vụ việc như sứ quán tại Hoa Kỳ mò sò, lãnh sự tại Nhật Bản sờ mông, tham tán tại Anh buôn lậu và bí thư tại Nam Phi. Kết quả là toàn thể thế giới đã cho Việt Nam một bài học đáng nhớ cả về nhân dân, chính phủ và truyền thông. Gần đây, Đỗ Quý Doãn (được báo Tiền Phong trích dẫn vào ngày 28-11-2008) đã định nghĩa blog là hoạt động có yếu tố cá nhân: “Yếu tố này quy định blog không đại diện cho tổ chức hay thông tin chính thống nào khác. Những blog vượt quá thông tin cá nhân này là sai quy định, trái pháp luật!” Kết quả là bắt buộc các blogger không thể thể hiện và chia sẻ quan điểm về các vấn đề chính trị, xã hội! Để răn đe, Giám đốc Trung tâm Bách Khoa về an ninh internet là Nguyễn Tử Quảng (một tay công an mạng thật sự) đã nói rằng theo bản dự thảo luật đang được tranh luận, “những người vi phạm có thể bị phạt tiền lên đến 12.000 đô la Mỹ và án tù lên đến 12 năm”, và ông cho rằng “đây là hình phạt đáng đối với những người cố ý lan truyền thông tin không chính xác về tôn giáo, hệ thống chính trị, nhà nước và chính phủ”. Trong khi đó, cả thế giới đã công nhận blog là “một trang cá nhân hoặc của một nhóm cá nhân, nơi mỗi cá nhân tự do thể hiện suy nghĩ, cảm xúc, thái độ, quan điểm; là một báo mạng cá nhân hoặc nhóm cá nhân, được cập nhật thường xuyên” và “blogger được coi là nhà báo công dân” (Wikipedia), dựa trên điều 19 của Tuyên ngôn Quốc tế về Nhân quyền.
Kết luận
Đảng Cộng sản đang tạo ra cho dân Việt một chiếc giường, một đôi giày mang cái tên chưa từng thấy trong lịch sử nhân loại: “Văn hóa Đảng”! Khái niệm này được tạo ra bởi cựu trưởng ban tư tưởng văn hóa trung ương là Nguyễn Khoa Điềm vào năm 2005 và được trình bày hàng tuần trên truyền hình Việt Nam. Ngoài văn hóa đại lục, văn hóa dân tộc, văn hóa dân gian và văn hóa tôn giáo, bây giờ dân Việt còn biết thêm một loại văn hóa đặc biệt khác là “văn hóa Đảng”. Đảng đã nắm quyền trong hơn 60 năm, một quyền lực tuyệt đối, vì vậy mọi chuyện, từ nhỏ đến lớn, đều liên quan đến Đảng. Văn hóa là một vấn đề vô cùng quan trọng trong cuộc sống xã hội, vì vậy Đảng “quan tâm” và muốn dân Việt có thêm một loại văn hóa mới: tôn trọng, yêu quý và ca ngợi Đảng, tin tưởng Đảng như thần linh chân thật và công lý, hãy giả dối và đánh đập nếu cần vì lợi ích của Đảng, đặt quyền lợi của Đảng hơn quyền lợi của quốc gia và nhân dân, hãy “sống chết mặc bạc, quyền đặc biệt Đảng bắt giữ” !!!
Kết luận là trong truyền thuyết, tên cướp Procuste cuối cùng đã bị người hùng Thésée bắt và chịu những hình phạt do chính y tạo ra. Nhân dân và lịch sử sẽ xử lý với cặp Procuste cộng sản cùng cách đó thôi!
BAN BIÊN TẬP