Tìm hiểu về Tây Thiên
Tây Thiên được tìm thấy cách thủ đô Islamabad của Pakistan khoảng 30km về phía Bắc, tại một thị trấn nhỏ có tên Taxila. Đây là vùng đất chứa đựng hàng ngàn năm lịch sử Phật giáo.
Thị trấn Taxila phát triển chậm dưới thời triều đại Maurya và đạt đến đỉnh cao vào thời Đại đế Ashoka. Vào thế kỷ thứ 2 trước Công nguyên, Phật giáo đã trở thành tôn giáo chính thức của Ấn Độ cổ. Sau đó, Phật giáo phát triển mạnh mẽ và thống trị trong hơn 1.000 năm.

Trong thời gian đó, Taxila, Swat và Charsadda (cũng được biết đến với tên Pushkalavati) đã trở thành 3 trung tâm quan trọng về thương mại, văn hóa và học thuật.
Vào năm 1918, Chính phủ Pakistan đã xây dựng Viện Bảo tàng Taxila để bảo quản và trưng bày các di vật cổ từ thời kỳ phát triển vĩ đại của Phật giáo và nghệ thuật điêu khắc Gandhara – một nét đặc trưng nổi tiếng trên thế giới. Vào năm 1980, Taxila được UNESCO công nhận là Di sản Văn hóa Thế giới.
Thị trấn Taxila trở nên nổi tiếng và thu hút sự chú ý nhờ sự hiện diện của Đường Huyền Trang, một cao tăng nổi tiếng từ Trung Quốc. Vào mùa xuân năm 647, Đường Huyền Trang, trong triều đại nhà Đường, đã tới Pakistan ngày nay để lấy kinh Phật.
Đất nước Pakistan chính là điểm kết thúc của hành trình của Đường Tăng và các đồ đệ trong tác phẩm nổi tiếng Tây Du Ký.
Trong lịch sử, Đường Huyền Trang là một nhân vật có thật. Ông đã dành 14 năm du hành hàng ngàn dặm, vượt qua gian khó, để thu thập các bộ kinh sách Phật giáo từ Ấn Độ. Mục tiêu của ông là mang về Trung Quốc một bộ kinh sách hoàn hảo hơn.
Sau khi đến “Tây Thiên”, Đường Tăng bắt đầu tìm kiếm các giáo sư để học về Phật học tại trường đại học Nalanda, một trung tâm tu học Phật giáo hàng đầu vào thời đại đó.
Trong suốt 14 năm ở Ấn Độ, Đường Huyền Trang đã thu thập hơn 600 bộ kinh sách và quyết định trở về Trung Quốc để dịch 74 bộ kinh sách từ tiếng Phạn sang tiếng Hán. Điều này đã mất ông gần 20 năm nữa.
Tác phẩm Tây Du Ký miêu tả rằng Hoàng đế Đường Thái Tông đã kết nghĩa huynh đệ với Đường Tăng. Ông ban cho Đường Tăng áo cà sa quý, chén vàng để ăn và một ngựa để ông đi tới đất Phật thỉnh chân kinh.
Trên hành trình đi, Đường Tăng phải trải qua 81 khó khăn, gặp phải những yêu ma, địch thủ và những vấn đề danh vọng, tiền bạc, tình yêu. Tác phẩm Tây Du Ký mô tả con đường đó dài tới “10 vạn 8 nghìn dặm”. Với đơn vị đo hiện đại, một dặm bằng 0,5 km, con đường này có chiều dài 54.000 km. Đường chân của Đường Tăng đã đi khắp các vùng Tân Cương, Afghanistan, Pakistan, Nepal, Ấn Độ…
Việc đi qua một quãng đường dài như vậy đòi hỏi ý chí sắt đá và tinh thần kiên nhẫn. Sau này, người ta thường sử dụng hình ảnh “Đường đi Tây Thiên thỉnh kinh” để nói về những khó khăn, thời gian dài và gian truân của một cuộc hành trình.
Con đường tơ lụa – Cầu nối văn hoá Đông – Tây huyền thoại
Có một điểm trùng hợp thú vị, con đường Đường Tăng đã đi qua để đến Tây Thiên thỉnh kinh cũng là con đường tơ lụa kết nối văn hoá Đông – Tây.

Hơn 1.400 năm trước, dù con đường tơ lụa đi về phía Bắc hay phía Nam từ kinh đô Trường An, tất cả đều hội tụ tại Pakistan. Đây là điểm dừng chân quan trọng của những nhà buôn trên con đường tơ lụa. Từ đây, họ tiến về phía Tây và chính thức bước vào vùng Trung Á và Châu Âu.
Các nhóm buôn hàng từ châu Âu và Trung Á, khi muốn tiến về phía Đông, thường dừng chân đầu tiên tại Taxila trước khi tiếp tục hành trình vào Đại Đường của Trung Quốc. Taxila là cánh cửa quan trọng trên con đường tơ lụa, mở ra mọi cơ hội về thương mại và du lịch từ phương Đông sang phương Tây. Trong suốt hơn 3.000 năm lịch sử, Taxila đã trở thành một điểm đánh dấu quan trọng trên con đường tơ lụa giữa châu Á và châu Âu.
Trên con đường tơ lụa, mỗi năm, đế quốc La Mã đã chi một phần của quốc khố để mua “tơ lụa Trung Quốc” và mang về.
Giống ngựa Akhal-Teke, ngựa thuần chủng nhanh nhất thế giới, với tốc độ vượt trội và khả năng chịu đựng đáng kinh ngạc, đã được thuần hóa và nhập vào Trung Quốc nhiều lần thông qua con đường tơ lụa này.
Vì vậy, con đường tơ lụa và thị trấn Taxila đã có ảnh hưởng lớn đến cuộc sống của người dân từ châu Âu sang châu Á. Trên con đường này, từ châu Âu và Trung Á, hàng hóa như tơ lụa, ngựa, trà, dưa hấu, lúa mì… đã luôn luôn lưu thông từ phía Đông sang phía Tây và ngược lại, như những dòng sông không bao giờ ngừng chảy giữa cát bụi khắc nghiệt của Trung Á.