Tồ là gì?
Đầu tiên, chúng ta có thể khẳng định “tồ” không phải là ngốc. “Tồ” không phải là dốt. “Tồ” chắc chắn không bao giờ ngớ ngẩn. “Tồ” là tình trạng thông minh nhưng đến mức dại dột, khờ khạo, hay đến mức ôm bụng cười. Trên thế giới, có vô số các vĩ nhân, các nhà bác học “tồ”. Ví dụ, một giáo sư toán học có thể thấy phương trình vi phân ở khắp mọi nơi nhưng không thể nhận ra sự khác biệt giữa gà và vịt. Vậy Ngọc Quyên nhìn thấy điều gì? Tôi có cảm giác rằng cô ta chỉ biết về thời trang, và chỉ đến đó mà thôi. Cô ta tin rằng mọi thứ trên thế giới đều thuộc thời trang. Cô ta không muốn hiểu rằng sau các buổi trình diễn thời trang còn có những cảnh hậu trường và những mặt khác của con người. Trước đây, tôi thỉnh thoảng gặp Ngọc Quyên trên đường. Chỉ cần nhìn cách cô ta đi, ngay cả người không thông minh nhất cũng có thể nhận ra Ngọc Quyên là một cô gái như thế nào. Cô ta đi bước xắm xúm, hơi chúi về phía trước và luôn cười mỉa mai với mọi thứ. Có một vẻ kiêu kỳ, giả dối, vẻ quý cô hoặc vẻ quý bà mà Ngọc Quyên không bao giờ có.
Phần lớn người mẫu của chúng ta đều xuất thân từ gia đình nghèo. Nhưng Ngọc Quyên vượt trội hơn, cô ta lớn lên từ gia đình nghèo khó nhất. Có một thời gian, phương tiện giao thông ưa thích của cô ta là xe buýt, tất nhiên không phải xe buýt riêng. Nhưng cách đây vài ngày, khi tôi hỏi Ngọc Quyên về tài sản (tôi đủ lịch sự để không hỏi về tuổi của một người phụ nữ, nhưng đủ táo tợn để hỏi về tài sản), Quyên nói rằng cô chưa sắm sửa được gì, chưa có xe hơi, chưa có nhẫn kim cương, chỉ có hai căn nhà để sống. Điều kỳ diệu là cô ta nói về hai căn nhà như chúng chỉ là hai món đồ hết sức bình thường. Rõ ràng Ngọc Quyên không có khái niệm rõ ràng về tài sản. Điều này là một niềm hy vọng lớn cho đàn ông. Chỉ cần bạn là một đại gia vừa phải, bạn có thể tới gặp Ngọc Quyên mà không cần phải là một siêu giàu có.
Điều đặc biệt khi tiếp xúc với Ngọc Quyên là cô ta không có vẻ ngoài tự cao tự đại. Cô ta giải thích mọi điều một cách đơn giản và dễ hiểu đến mức khiến người khác bất ngờ, mở mắt tròn và ngã lăn đất một cách ngạc nhiên. Có cơ hội trò chuyện với Ngọc Quyên là một niềm hạnh phúc vô tận vì cô ta giúp chúng ta nhìn ra thế giới thực sự là rất đơn giản, chỉ là chúng ta phức tạp nó lên thôi. Trong cuộc thi “Bước nhảy Hoàn vũ”, Ngọc Quyên không phải là người đứng đầu, mà ngược lại, cô ta đứng cuối cùng. Chỉ một điều đó cũng đã nói lên cho chúng ta biết người con gái đó là ai, đó là một người không thường xuyên, một người luôn trải qua những khoảnh khắc từ sự cảm hứng tới tuyệt vọng và liên tục thay đổi. Nhiều lúc chưa đến giờ biểu diễn, tôi đã nhìn thấy Ngọc Quyên vung tay vung chân tứ phía, không quan tâm đến việc có ai hay không nhìn thấy. Cô ta suýt ngất khi bị loại khỏi cuộc thi, nhưng khi cuối cùng thực sự bị loại, cô ta lại suýt ngất vì niềm vui sướng. Đó mới thật độc đáo. Nếu lấy Ngọc Quyên làm vợ, tôi tin chắc đàn ông sẽ không bao giờ buồn, nhưng cũng không bao giờ an toàn. Cô ta có khả năng gây tai nạn cho ta chỉ với một chai nước mắm hoặc làm nổ tung cái lò nướng ngay trong đêm giao thừa.
Đề cập đến Ngọc Quyên mà không đề cập đến bộ ảnh bảo vệ môi trường nổi tiếng của cô ta là không thể. Phần lớn chúng ta sinh ra chỉ để phá hủy môi trường, ít hay nhiều, sớm hay muộn, cao hay thấp. Chúng ta diệt muỗi, diệt ruồi, ăn cua, ăn cá và chẳng hề quan tâm đến việc điều này có thể làm mất cân bằng sinh thái. Tất cả chúng ta trong suốt cuộc đời mơ tới những cây vàng nhưng không bao giờ trồng một cây xanh. Ngọc Quyên chụp ảnh để bảo vệ môi trường, bởi đơn giản, chụp ảnh là điều cô ta biết làm. Tất cả những người phê phán Ngọc Quyên đều biết rất nhiều điều, nhưng phần lớn họ chẳng làm gì cả. Khi bộ ảnh được công bố, mọi người đều đặt ra câu hỏi, đặc biệt là những người tin rằng mình có đạo đức tốt trong việc bảo vệ môi trường. Ngọc Quyên không ngăn cản những ý tưởng đó cao quý. Cô ta chỉ làm theo cách của mình. Cách đó có thể đúng, có thể sai, nhưng ít nhất cô ta đã làm. Tôi không hiểu liệu có một khu rừng nào được Ngọc Quyên giúp đỡ để tồn tại hay không. Nhưng tôi chắc chắn rằng nếu bạn tiếp xúc với Ngọc Quyên, bạn sẽ thấy sự “tồ” vẫn còn tồn tại. “Tồ” luôn là một đức tính đáng yêu.
Tái bút:
Nhờ bộ ảnh của Ngọc Quyên, nhiều cá nhân đột nhiên trở thành những nhà phê bình nghệ thuật. Họ tận hưởng việc phân tích chi tiết về cái hay và cái đẹp, cũng như cái xấu của cô gái. Nhưng chẳng ai lại phân tích về bản thân mình.
Bài viết: Lê Hoàng – Minh họa: Nha Đam
(Đăng bài trên website LADEC)