Hành trình tìm kiếm hạnh phúc
Cùng nhau vượt qua khó khăn
Buổi chiều cuối năm, một lời ấp ủ trong lòng. Hôm nay, không về muộn, hôm nay đi đón con, đi sắm Tết! Điều dưỡng và người nhà em hối hả chuẩn bị, đẩy xe và cầm hồ sơ. Đang vội vàng ra bệnh phòng khám, tôi nhìn thấy ánh mắt sáng rực trên gương mặt em xinh đẹp. Em cố gắng nâng cổ lên, chứng minh rằng em còn tồn tại.
Gặp gỡ Hạnh Phúc
Ngồi xuống xe, tôi hỏi tên em. Em gắng gượng trả lời, đè bẹp những vết nhăn trên khuôn mặt đau đớn: tên em là Hạnh Phúc. Lời nói ấy, ánh mắt ấy như một mệnh lệnh làm rung động trái tim người thầy thuốc. Tôi mỉm cười và nói “Em tên Hạnh Phúc thì nhất định sẽ hạnh phúc”. Hành trình đi tìm hạnh phúc bắt đầu.
Chặng đường đau khổ
Em nằm lại khoa như một công dân của khoa. Những cơn đau vất vả, những biểu cảm chịu đựng. Điều dưỡng đến bên em, động viên từng thìa cháo. Cơn đau của em được ghi chép kỹ lưỡng, mức độ, cường độ, đáp ứng với điều trị. Các bác sỹ nội trú thường ghé qua phòng em. Tôi ngóng trông từng sự tiến bộ của em. Liều lượng morphin cho em cứ tăng dần… Những hạt mồ hôi lấm tấm rịn trên trán em. Em không rên rỉ, chỉ có đôi mắt sáng rực niềm hy vọng.
Ánh mắt tình yêu
Ánh mắt em ám ảnh tôi ngày đêm… Một ngày mới bắt đầu, tôi nhận được thông tin về cơn đau của em. Điều dưỡng hồ hởi nói “Em đỡ hơn một chút”. Tôi hiểu, đó là sự động viên của em dành cho chúng tôi. Nhưng chúng tôi vẫn thua…
Một tia hy vọng
Mỗi chiều, khi chim về tổ, cô điều dưỡng lại đến bên em. Em được hướng dẫn uống thuốc, ăn sữa và được giao kíp trực. Tôi mang đến tia hy vọng: “Chị Phúc ăn hơn một chút rồi”.
Hy vọng trong khó khăn
Những ngày cuối năm hối hả. Mọi người đang chống chọi với dịch Covid. Mỗi buổi sáng thăm em, tôi chỉ mong em được rời khỏi phòng bệnh, trở về với gia đình và trốn khỏi Covid. Hồ sơ của em như một bài toán phức tạp. Không dám yêu cầu các bác sỹ giải phẫu bệnh xem lại tiêu bản. Nhưng những cơn đau của em khiến chúng tôi không thể yên. Một quyết định được đưa ra. Những giọt hóa chất lăn chảy vào tĩnh mạch em…
Ngày hạnh phúc
Và ngày ấy đã đến! Tôi mở cửa phòng em với một sự kinh ngạc. Em ngồi dậy trên giường, hai bím tóc tết gọn gàng, một nụ cười rạng rỡ. Em nói nhỏ nhẹ như cô dâu mới về nhà chồng: “Chị ơi, đêm qua là đêm hạnh phúc của em. Em đã ngủ được một giấc dài, không bị đau hành hạ”! Mọi người nhìn nhau với hy vọng. Chúng tôi hiểu, đường còn dài, gian nan còn nhiều, nhưng chúng tôi không dừng lại. Đó là mệnh lệnh của trái tim, đi tìm hạnh phúc cho người bệnh.
Mệnh lệnh của trái tim
Cảm ơn em đã đến với chúng tôi, là người thầy lớn của chúng tôi. Em đã giao cho chúng tôi mệnh lệnh của trái tim và hiểu rằng, còn sống là còn hy vọng. Tôi mãi nợ ánh mắt ấy…
This article was originally published on LADEC and has been rephrased and translated into Vietnamese with permission.